Bạn có tin vào tình yêu tự đến không?
"Từng là người dưng, rồi thành người thương"
Chúng mình gặp nhau lần đầu tiên vào một buổi tối khi đi uống nước cùng bạn. Hôm đó nhóm chỉ có 5 người, ấn tượng đầu tiên của mình về anh… chẳng mấy tốt đẹp - mình thấy anh nói chuyện chẳng có gì đặc biệt cả và nói rất nhiều ( đoạn này không ưng nhưng vẫn để trong lòng nha).
Đến lúc gần ra về thì anh mượn điện thoại của mình, nghĩ bụng không cho nhưng rồi nể mặt nên vẫn cho mượn 😅 Ai ngờ anh ta lại tranh thủ… tự kết bạn Facebook luôn, vì tìm tên Fb mãi không ra tên mình.
Không ngờ từ cú nhấn “Kết bạn” đó, anh lại dần xuất hiện trong cuộc sống của mình ngày một nhiều hơn - ban đầu là vài tin nhắn vu vơ, vài câu hỏi han, rồi những cuộc trò chuyện dài dằng dặc đến khuya. Nhìn lại, mình mới thấy, có những người dù ấn tượng ban đầu chẳng tốt đẹp gì, nhưng lại có cách riêng để khiến mình thay đổi cảm xúc, từng chút một, lúc nào không hay.
Lúc ấy, anh học ở Hà Nội, còn mình học ở Huế - khoảng cách xa nhau hơn 600km . Rồi dịch Covid ập đến, khiến việc gặp nhau gần như không thể. Nhưng cũng chính khoảng cách và những cuộc gọi video qua màn hình nhỏ lại khiến chúng mình trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau hơn.
Lời tỏ tình dễ thương^^
Sau thời gian nói chuyện, tìm hiểu nhau thì ngày ấy cũng đến. Anh không chờ được đến ngày chúng mình gặp nhau nữa mà anh quyết định tỏ tình với mình qua điện thoại. Một buổi tối chủ nhật dành thời gian ít ỏi để gọi điện tâm sự cùng mình và rồi anh ngỏ lời yêu hết sức hồn nhiên nhưng đầy tính quyết đoán và chững chạc, mình cười và "Đồng ý".
Ngày lễ dạm ngõ
“Tiếng trái tim đôi ta đập thật nhanh. Thì thầm lời yêu thương. Ngày tình về chung đôi...” Sau bao nhiêu chờ đợi, cuối cùng ngày vui của chúng mình cũng tới rồi. Cảm ơn vì mình đã luôn là một phần trong cuộc sống của nhau. Em và anh không chỉ là người yêu mà còn là tri kỷ. Ngày hôm nay, em sẽ là cô dâu của anh và sau này sẽ là mẹ của các con anh.